Anh sẽ nhận em làm vợ, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em. Khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, lúc ốm đau hay khi khỏe mạnh, lúc hoạn nạn hay lúc bình an, anh hứa sẽ yêu thương và tôn trọng em mỗi ngày suốt đời anh.
Đám cưới đã diễn ra một cách tốt đẹp. Cô đồng ý lấy anh, một nhân viên IT khô khan và ít lãng mạn. Còn cô là một giáo viên dạy vũ đạo, duyên dáng và xinh đẹp, các chàng trai theo đuổi cô không ít, và cũng không ai lọt được vào mắt xanh của cô. Nhưng khi anh đến, anh yêu cô bằng tình yêu chân thành, và hoàn toàn lấy lòng gia đình cô, bạn bè cô cũng ủng hộ anh. Anh làm việc lương không cao, cũng không đẹp trai, thậm chí anh không phải là mẫu người cô thích, thế mà cô lại lấy anh. Đôi lúc cô cũng không hiểu vì sao cô lại đồng ý lấy anh.
Sau đám cưới, anh và cô ra ở riêng, cuộc sống của họ dù ít tiếng cười nhưng chưa bao giờ có chuyện cãi cọ, buồn phiền, và cô thấy anh cũng không đến nỗi khô khan như cô nghĩ, những ngày lễ như valentine, 8/3…. Cô đều có hoa và quà của anh. Có thể nói, anh là một người chồng rất tốt. Hàng ngày anh chở cô đến chổ dạy rồi mới đến công ty làm việc, cuối tuần anh chở cô về bên ngoại, hoặc gặp gỡ bạn bè. Và anh luôn cố gắng để làm cô hạnh phúc.
Nhưng rồi cuộc sống đã không cho họ hạnh phúc được lâu, họ phải đối mặt với một cuộc sống mới, một cuộc sống thật khó để chấp nhận…
Một hôm đang làm việc anh nhận được điện thoại của cô, nhưng không phải là cô mà là một giọng nói khác
-Xin lỗi, anh có phải là chồng của chị Diễm không ạ?
-Ai đang dùng điện thoại của vợ tôi vậy?
-Em cùng làm với Diễm, anh… Anh vào bệnh viện ngay đi, Diễm mới bị tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện Chợ Rẫy
-Sao… Sao vậy, có chuyện gì với Diễm vậy-giọng anh như lạc đi, nghẹn ngào, anh không tin vào chuyện đang xảy ra
-Anh vào bệnh viện nhanh đi
Nói rồi người đó cúp máy mà không giải thích gì thêm. Anh lo lắng, hoảng hốt chạy vào bệnh viện, một lúc sau ba mẹ anh và ba mẹ cô ấy cũng đến, mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sáng nay anh và cô đang vui vẻ ăn sáng với nhau, thế mà…
Sáu tiếng phẩu thuật là sáu tiếng anh đứng ngồi không yên, lòng như lữa đốt. Vị bác sĩ già bước ra khỏi phòng phẩu thuật, anh hỏi:
-Vợ tôi sao rồi bác sĩ?.
Tạm thời cô ấy đã qua cơn nguy kịch, còn phải ở lại bệnh viện để kiểm tra thêm ông thở dài - nhưng có lẽ cô ấy khó mà đi lại được.
Thông báo của bác sĩ làm anh chết lặng, cô là một giáo viên vũ đạo, nếu không đi lại được thì chắc cô chết mất, anh đến bên cô, mà không biết nên nói gì. Lúc đó anh ước , giá như anh chịu đựng được những gì cô đang gánh chịu. Nhưng đó là điều không thể xảy ra.
Sau ba tuần ở bệnh viện, cô về nhà trên chiếc xe lăn, khuôn mặt cô phờ phạc, cả ngôi nhà như u ám hẳn đi. Từ khi cô biết cô không thể đi lại, mọi thứ xung quanh cô dường như đã chết, cô không thể nhảy múa được nữa, nghĩa là khôngthể làm những gì cô yêu thích với cô như thế chẳng khác nào chết nữa cuộc đời..
Và cũng từ đó, anh cố gắng để thấy cô cười, bây giờ, mọi việc trong nhà đều do anh một tay sắp xếp, từ giặt dũ đến nấu ăn. Cô thì vẫn thế, lúc nào cũng u buồn.
Mỗi buổi sáng, anh cố gắng dậy sớm, nấu điểm tâm cho cô, anh luôn gọi cô dậy sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong
-Vợ ơi!, dậy ăn sáng đi, anh chuẩn bị xong hết rồi - Anh vừa nói vừa lay cô dậy
-Anh để em yên. Em không thích ăn gì hết, để em yên - Cô gắt lên.
Anh để chiếc xe lăn bên cạnh giường và chuẩn bị đi làm, chính anh cũng không biết nên làm gì để cô thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.
Bây giờ gánh nặng gia đình đặt cả lên vai anh, tai nạn của cô cũng đã tiêu tốn hết số tiền mà hai vợ chồng dành dụm được, giờ anh phải làm việc thật cật lực, để có tiền lo cho cô, nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc hay gục ngã, ngoài việc ở công ty anh còn nhận thêm các công việc khác như thiết kế web, lập trình phần mềm, bất cứ việc gì có thể làm ra tiền anh đều làm, đêm nào anh cũng thức đến nữa đêm. Và anh vẫn luôn yêu cô như ngày nào, và cô, nhờ anh cũng dần lấy lại niềm tin trong cuộc sống.
Anh cố gắng tiết kiệm để mua thêm cho cô một cái laptop để cô tiện nói chuyện với bạn bè, để cô khỏi lạc lõng những lúc vắng anh. Mỗi chiều đi làm về, anh đều đưa cô dạo quanh khu phố, để cô tìm được chút niềm vui. Anh nấu những món ăn cô thích, ở đâu có bác sĩ giỏi anh đều sắp xếp thời gian đưa cô đi chữa bệnh.
Anh chưa bao giờ từ bỏ, luôn động viên cô phải cố gắng, nổ lực. Sự chăm sóc của anh làm cô thấy ấm lòng, cô không còn tự ty vì đôi chân tàn tật nữa, cô bắt đầu học cách chấp nhận nó. Nhưng đôi khi, vì sự chăm sóc của anh cô lại thấy tủi thân, cô thấy mình nợ anh nhiều quá.
Một hôm, đang đang giặt quần áo thì nghe tiếng xoong chảo leng keng trong nhà bếp, anh chạy vào thì thấy cô đang cố gắng để nấu món gì đó.
- Em đang làm gì vậy?
- Hì, em định nấu bữa tối - Cô nhoẽn miệng cười.
- Thôi, em nghỉ ngơi đi, mấy chuyện này để anh lo.
- Nhưng mà em muốn nấu - Cô phụng phịu.
- Cái bếp cao vậy sao em nấu được, cứ để đó cho anh, em không thấy là anh phải lo đủ chuyện rồi sao, đừng làm anh lo lắng thêm nữa…
Cô lặng lẽ đẩy xe vào phòng, mắt nhòe đi. Cô thấy mình thật vô dụng, những việc tầm thường của con gái mà cũng không giúp được anh. Mấy ngày sau cô vẫn buồn vì chuyện đó.
Anh càng chăm sóc cô, cô càng thấy mình vô dụng, đôi lúc ý định tự sát chợt lóe lên trong đầu cô, nhưng cô đã không làm thế, vì cô rất yêu anh.
Mỗi đêm, anh ôm cô và thì thầm: “ngủ ngon em nhé, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”. Nhưng cô chưa kịp say giấc thì anh lại trở dậy, lại lọc cọc lạch cạch với máy tính khô khan, tự nhiên lòng cô quạnh thắt, rồi những suy nghĩ mông lung cứ chập chờn trong đầu cô: “Nếu không vì mình, anh đâu phải khổ cực như vậy, tất cả là tại mình, giờ mình nên làm gì đây. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô: LY HÔN.
Chiều hôm sau, khi anh vừa đi làm về, trên bàn đã có săn một tờ giấy, anh cầm lên đọc, nét mặt sa sầm lại, đó là đơn ly hôn, cô đã viết và đã ký.
- Cái này là sao đây- anh chìa tờ giấy ra trước mặt cô.
- Em không muốn làm khổ anh nữa, anh ký đi.
Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại cô: “Em thực sự muốn anh ký thật chứ?”. Cô nhìn anh gật đầu. Anh im lặng, đi chuẩn bị bữa tối, ăn xong thì anh đi đâu mất. Tối đó, cô ở một mình, rất lâu rồi cô mới ở một mình trong đêm tối, tự nhiên cô thấy lạc lõng, nỗi cô đơn như đang gặm nhấm dần trái tim cô.
Đã nữa đêm, anh vẫn chưa về, “anh đi đâu?”. Cô bắt đầu lo lắng và không biết nên làm gì ngoài việc khóc, cô thấy nhớ anh vô cùng, rồi cô ngủ thiếp đi. Khi thức giấc đã là 9h sáng, anh vẫn chưa về, cô trở mình, phải khó khăn lắm cô mới lên được chiếc xe lăn, cô đẩy xe đi một vòng quanh nhà, sao mà cảm giác u ám quá, cô muốn ăn cái gì đó, nhưng chẳng ai giúp được cô lúc này. Đành vậy, cô quay về phòng, chẳng biết làm gì, đầu óc trống rỗng.
Khoảng 11h thì anh về, tay cầm ít rau củ, để nấu bữa trưa. Sau một lúc thì xong, anh đẩy cô ra bàn ăn. Cô chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ ăn, cũng không dám nhìn anh.
Đang ăn thì anh nhìn quanh và nói:
- Anh mới vắng nhà có một đêm, sao mà bừa bộn quá vậy, chén bát chẳng ai rữa, quần áo cũng chẳng ai giặt, nhà cửa cũng chẳng ai lau -nói rồi anh thở dài.
Tự nhiên cô thấy miếng cơm trong miệng chát đắng, cô biết anh đang trách móc cô, nhưng biết làm gì hơn.
Rồi anh nói tiếp:
- Còn em nữa, chân em như vậy, bộ muốn anh ký vào tờ giấy đó thật hả?
- Dạ…em trả tự do cho anh, em không muốn anh phải khổ vì em nhiều nữa
- Thế anh ký rồi em sẽ ra sao, em suy nghĩ kỹ chưa?
- Rồi anh à.
- Không hối hận chứ?- anh ngừng đũa và hỏi.
- Thì em đã ký rồi, giờ chỉ còn anh quyết định thôi.
Anh rời bàn ăn, một lúc sau anh quay trở lại, trên tay anh cầm một con lật đật bằng gỗ, ngày xưa anh tặng cô, anh để con lật đật xuống bàn rồi đẩy nó ngã xuống, nó lại đứng bật dậy như chưa từng ngã, anh nói:
- Cuộc sống có đôi lúc làm chúng ta gục ngã, nhưng chúng ta phải biết cách đứng dậy em à, em tàn tật thì sao chứ, không đi được thì sao chứ, hãy để anh làm đôi chân cho em nhé, đừng có tự ti nữa.
Mắt cô bắt đầu nhòe đi vì những lời anh nói
- Nhưng em….
- Không có nhưng nhị gì hết, em có nhớ những gì anh đã nói trong hôn lễ không, anh hứa sẽ yêu thương và tôn trọng em suốt đời anh, dù có chuyện gì xảy ra - Anh nắm lấy tay cô - Hãy để anh thực hiện điều đó em nhé. Anh Yêu Em!!!.
Cô òa khóc như một đứa trẻ, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má cô.
- Em xin lỗi, em không bao giờ để anh phải buồn nữa đâu, em cũng yêu anh.
Anh đưa tay gạt đi những giọt nước mắt trên má cô:” Đừng khóc nữa, nước mắt hòa với cơm mặn lắm đó, em biết không hả?..
Sưu tầm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét