Tôi không thể nào tin được vào mắt mình khi tôi vô tình đọc được 1 tin nhắn từ cô gái đó gửi cho anh ta...
***
Với cái lạnh giá buốt và màng đêm bao phủ.. Tôi đã chìm trong 2 hàng nước mắt khi nội tôi vừa mới qua đời... tôi k còn mún sống trong nỗi buồn.. vì lẽ đó tôi đã quyết định yêu 1 người khi mà tôi mới chỉ 17 tuổi...
1 năm trôi qua tôi và Hải yêu nhau thật hạnh phúc, nhưng có ai ngờ đâu thời gian đó Hải chĩ toàn lừa dối và giả tạo với tôi... khi tôi biết sự thật tôi tưởng chừng như không thở được... tôi cố gắng kìm chế giọt nước mắt của mình, vậy mà khóe mi vẫn cay... tôi đã tin tình yêu là có thật nhưng sau khi bị tổn thương tôi đã khờ dại, và tìm đến 1 cái chết...
Tôi đã cầm lấy con dao và rạch vào tay mình tự thề rằng sẽ không tin 1 thằng con trai nào nữa.. như thế là đủ rồi... Sau khi tôi ngất đi vì mất máu quá nhìu thì tôi đã không còn biết gì nữa.. lúc tĩnh dậy tôi đã nằm trong 1 căn phòng..Chợt có 1 người con trai bước tới và nói: " e không sao chứ, e mất máu quá nhiều.. a đã cầm máu cho e rồi đó "
Tôi không biết người đó là ai nhưng vẫn ôm lấy và khóc nức nở...rồi từ đó tôi không yêu ai... Cho đến khi năm tôi 19 tuổi... gia đình tôi tan vỡ, vì tôi mà mẹ tôi đã cãi nhau với ba tôi... tôi đã bỏ nhà đi và sống 1 mình... có lẽ tôi còn thơ dại, nhưng tôi hiểu mình đang làm gì.
Lúc tôi đau khổ và khó khăn nhất thì a ta đã xuất hiện, người đã cứu tôi lúc mối tình đầu của tôi tan vỡ. A đã quan tâm tôi khiến tôi hiểu tôi mắc nợ a ta quá nhiều, tính mạng của tôi và cả nụ cười của tôi cũng do a ta mang trở lại... tôi biết ơn vì điều đó.
Rồi cũng nhờ a ấy mà gia đình tôi lại hòa hợp và tôi trở về với sự yêu thương.. nhưng có lẽ với tôi 2 chữ hạnh phúc gia đình và hạnh phúc trong tình yêu không tồn tại lâu dài khi mà 1 chuyện như giấc mơ đã xảy ra với tôi...
Tôi quyết định cưới a ấy vì mang ơn a quá nhiều... nói đúng hơn là thay cho lời cảm ơn và trả nợ cho a ấy tôi sẽ lấy a ấy, tuy đó không phải tình yêu nhưng dẫu sao tôi cũng k còn tin vào con trai nữa nên chuyện này với tôi là bình thường...
Rồi ngày ấy cũng đến... ngày đám hỏi của tôi và a, tôi đã cố gắng nở nụ cười và mong sao đây không phải là lựa chọn sai lầm...
Sau khi đám lễ song tôi và a đi làm chung 1 công ty, và tại nơi đó đã xảy ra giông tố...
A và tôi làm khác chuyền nên không thể gần nhau. Tôi cũng không nghĩ mọi chuyện lại xảy ra tồi tệ như thế. Hôm đó a nghĩ làm vì nhà có công chuyện, còn tôi đi làm và đã được 1 người cùng chuyền tỏ tình... nguoi đó mọi người thường gọi là Bi.
A Bi kéo tôi ra giữa công ty và hát bài Nếu là anh. Sau khi hát song aBi đã nói: "hãy để a thay thế người đó".. Sau khi nghe song tôi đã giật mình và đứng sững lại... cã nghìn con mắt đang dòm vào tôi nhưng tôi vẫn đứng trơ ra đó vì chưa hết bàng hoàng... Tôi nghĩ: làm sao tôi có thể đến với a khi tôi là người đã có đám lễ... Rồi tôi nhớ lại mình đang đứng trước đám đông, toi giật mình và nói : " aBi, a cũng biết e là người đã có lễ rồi mà, a đang làm trò gì vậy?? " Sauk hi nói song tôi quay đi khi a chưa kịp nói gì.
Lúc về a đã nhắn tin và nói rằng, e hãy trả lễ đi a sẽ yêu e bằng cã trái tim mình... Tôi cũng thừa hiểu tôi lấy người ấy chĩ vì mang ơn chứ k phãi tình yêu nên tôi đã chợt dao động và suy nghĩ: Đúng, tôi cũng cần hạnh phúc, trả ơn không nhất thiết phai lấy hạnh phúc mình ra mà đánh đổi.. rồi sau đó toi đã làm 1 việc ngu ngốc nhất đời mình...
Tôi nói mẹ tôi trả lễ. Mẹ tôi không đồng, không biết phải làm sao... trong khi đó tôi đã chợt nghĩ, nếu đã ra đi 1 lần thì đi lần 2 cũng không sao.. Rồi tôi và a Bi đã cùng ra đi... Cứ nghĩ đó sẽ là Hạnh phúc của tôi... Nhưng không phải... Khi toi vô tình biết được aBi đang lừa dối tôi... a đã quen 1 cô gái và cô ta đã mang bầu.. Để bỏ rơi cô gái đó và đứa con a ta đã đi cùng tôi...
Tôi không thể nào tin được vào mắt mình khi tôi vô tình đọc được 1 tin nhắn từ cô gái đó gửi cho a ta... tôi đã hốt hoảng và cho a ta ăn ngay 1 bạc tai.. hóa ra với a tôi chĩ là người thay thế thôi... Trong cơn đau như dày xé này tôi đã nhớ về cãnh 2 năm trước, người đã phụ tôi và theo 1 người khác... Tôi đã hiểu, hóa ra 2 chữ hạnh phúc trong tôi không hề tồn tại...
Sau thất vọng tràn trề tôi quyết định quay về, dù aBi có giải thích với tôi mọi chuyện nhưng tôi nghĩ. Có lẽ tôi nên quay về với cái nỗi đua của mình, còn hơn là sống với a ta để rôi người con gái kia và đứa con của a ta đau khổ... tôi đã ra đi..
Quay về với gia đình và đám cưới với người mà tôi mang ơn... Còn aBi, a đã quay về với cô gái đó theo mong muốn của tôi... tôi thầm chúc cho a hạnh phúc, còn riêng tôi...Tôi thừa biết 2 chữ hạnh phúc với tôi không tồn tại...
1 kết thúc buồn nhưng cũng thật may mắn vì ít ra tôi còn có 1 người quan tâm, dù rằng với tôi đó không gọi là hạnh phúc nhưng cũng là niềm vui...
Sưu tầm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét