Nói Yêu Em Đi, Đồ Hèn!

Nói Yêu Em Đi, Đồ Hèn!

6 10 69
Nói Yêu Em Đi, Đồ Hèn! 10 6 69
Gã nhận ra một điều, nếu đàn bà đẹp lợi hại 1, thì mụ chằn này lợi hại gấp trăm lần.

***

"Tôi xin giới thiệu với các đồng chí sỹ quan huấn luyện đặc biệt cho đợt xuất kích này". Cả căn phòng im lặng như tờ, dành cho người "thầy" mới của mình một sự tôn trọng tuyệt đối, tuân lệnh tuyệt đối. Cánh cửa phía bên mở ra, một cô gái mặc quân phục bước ra. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

Cao chừng trên mét sáu, da trắng, má hồng, dáng đi đúng chuẩn con nhà binh, ánh mắt sáng quắc như đốt cháy bất cứ vật gì cô nhìn tới. Tất cả mọi người cảm thấy không lạnh mà run.

"Thiếu tá Trần Lâm, cô ấy sẽ chịu trách nhiêm huấn luyện các đồng chí và chỉ huy chuyên án R1".

"Đẹp như thiên sứ ấy, liệu có phù hợp để ra chiến trường không nhỉ ?". Gã nghĩ thầm, mắt háy liên hồi. "Mà thiên sứ này sẽ huấn luyện bọn mình cái gì được đây, múa bụng chăng ?".

11 sỹ quan đặc vụ bọn gã đều được tuyển chọn kỹ càng từ những đơn vị nòng cốt của chính phủ, năng lực thì khỏi phải nói cũng đủ biết, nếu không nói bọn gã là lực lượng bất khả chiến bại thì cũng là một đội có thể làm kẻ địch nghe tên đã muốn cho nổ tung xác từng đứa rồi. Hơn 5 năm trước, gã nằm vùng trong băng nhóm Cánh Cam, gã đã phải nghiện ma túy, mà còn phải nghiện cho thật nặng. Nói chung nếm mật nằm gai, sống trong sa hoa, chui rúc bụi bờ, ngủ trên giường ấm, gái đẹp hay vạ vật trong rừng gã nếm đủ cả. Gã sống và chờ đợi suốt năm năm, đồng đội gã ở bên kia chiến tuyến đã xông vào sào huyệt, hay nói đúng hơn là một cơ sở sản xuất hàng trắng do gã chỉ điểm. Trong một đêm, hơn 50 tên đã sa lưới, còn tên cầm đầu lại cao chạy xa bay. Nhiệm vụ của gã lần ấy coi như đã hoàn thành nhưng việc để lọt lưới tên trùm Cánh Cam khiến gã không cam lòng.

Hóa ra đó chỉ là một chi nhánh của băng nhóm tội phạm ma túy quốc tế. Theo điều tra của cảnh sát Trung Quốc, hiện tại Cánh Cam đang lẩn trốn ở khu vực biên giới, có thể là vùng núi phía đông nam dãy Himalaya cùng với những đồng đảng khét tiếng. Sau khi cai nghiện ma túy, gã tình nguyện xin quay lại tham gia vào việc truy quét đến cùng băng nhóm này. Nghĩ đến đây, gã bấm bụng: "Ta đã vào sinh ra tử không biết bao lần, lẽ nào cấp trên coi thường ta, đưa một con nhóc vắt mũi chưa sạch ra để huấn luyện". Gã ghét nhất là làm việc gì cứ có đàn bà nhúng mũi vào, vừa yếu đuối, vừa mau nước mắt, cuối cùng cũng chỉ làm vướng cẳng bọn gã mà thôi.

Huấn luyện giai đoạn một, bọn gã phải học cách cận chiến nâng cao. Gã xung phong lên đầu tiên, gã sẽ đốn ngã cô nàng thiên sứ này xem cấp trên còn định coi thường bọn gã nữa không. Gã vừa xông lên, chưa kịp hiểu tại sao thì đã thấy mình nằm sõng xoài dưới đất, sống lưng như bị ai cầm búa tạ mà đập cho gãy đôi ra. Lúc gã bò được dậy thì đồng đội của gã đã nằm la liệt, mặt mũi tái nhợt. Thiên sứ của gã vẫn khoanh tay đứng đó, mặt không biến sắc như chưa hề động chân động tay.

Sau đợt đầu huấn luyện gã mới biết, thiên sứ của gã là một người được tôi luyện bằng thép. Nghe đồn cô ả là kiện tướng môn võ Thiếu Lâm, được huấn luyện từ nhỏ tại Trung Quốc, sau đó sang Nga tiếp tục huấn luyện nghiệp vụ đặc biệt. Cả nội lực, tinh thần, ý chí và khả năng chiến đấu cao hơn bọn gã tới mấy lần.

Buổi huấn luyện thích nghi với địa hình, bọn gã tới bên dưới một vách đá dựng đứng để tập kết. Buổi sáng sớm bóng một cô sơn nữ xuất hiện trong sương mù, lưng đeo gùi, bên hông lúc lỉu ống nứa đựng nước. Đã lâu lắm rồi, ngoài sỹ quan huấn luyện Trần Lâm ra, bọn gã chưa từng được nhìn thấy bóng dáng phụ nữ nào. Gã thò đầu sang hàng bên cạnh thì thào: "Con này xinh quá, mông mẩy thật". Mấy gã đứng hàng bên khẽ liếc mắt: "Ừ hữ... e hèm".

Hành động "buôn chuyện" của bọn gã không qua khỏi ánh mắt của Trần Lâm. Cô gọi: "Đồng chí An, lên đây cho tôi". Gã đủng đỉnh đi lên, mắt vẫn liếc ngang liếc dọc như chưa có gì phải sợ: " Nói chuyện trong giờ luyện tập là phạm luật, cậu biết chứ ?". "Thưa chỉ huy, chỉ là nói thầm thôi ạ". "Nói thầm cũng là nói, cậu vừa nói gì nhắc lại tôi xem nào". "Dạ...". Gã bắt đầu đỏ mặt.. "Dạ, con này xinh quá, mông mẩy thật". Trần Lâm chỉ lên đỉnh núi và bảo: "Ngày hôm nay chúng ta sẽ tập địa hình leo núi, cậu vừa leo vừa lặp lại câu đó 1000 lần cho tôi".

Có tiếng cười khúc khích ở dưới vang lên, Trần Lâm chỉ lừ mắt tất cả đều im phăng phắc: "Còn ai cười nữa không ? tôi sẽ cho cười luôn một ngày đến độ không đóng được miệng lại mới thôi".

Cả ngày hôm đó, gã hì hục đu dây thừng, leo lên những mỏm đá cao lởm chởm, nếu không cẩn thận cũng đủ trượt chân mà rơi xuống chết, lại còn phải gào thật to: "Con này xinh quá, mông mẩy thật".

Sáng hôm sau, nghe đồng đội kể lại, cả đêm gã mê sảng chỉ nói mỗi một câu ấy khiển cả bọn không sao ngủ được. Gã bắt đầu đưa cái tên Trần Lâm vào danh sách những kẻ đáng phải "hủy diệt". Cái gì mà Trần Lâm, nghe cái tên cũng đã chả có chút nữ tính nào rồi. Một con mụ dữ như chằn lửa, trong suốt cả đợt huấn luyện không có lúc nào mà thân thể gã lành lặn không sưng chỗ nọ bầm chỗ kia. Đã thế, đống tài liệu về băng nhóm tội phạm quốc tế lẫn lộn cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh ả bắt gã phải dịch ra rồi báo cáo lại chi tiết, kèm theo những phân tích rõ ràng. Gã nhận ra một điều, nếu đàn bà đẹp lợi hại 1, thì mụ chằn này lợi hại gấp trăm lần.

***



Thỉnh thoảng,Trần Lâm một mình ở trong phòng, mắt đăm đăm nhìn vào tấm ảnh in trên tập hồ sơ. Quách An, người đàn ông này không phải là kẻ tác chiến giỏi nhất đội, cũng không có đầu óc phân tích sắc bén nhất đội, càng không phải là một kẻ biết kiềm chế bản thân. Nói cho cùng gã chẳng có gì nổi bật. Nhưng tại sao mỗi lần nhìn thấy bóng dáng cao lớn ấy, trái tim cô như không thể khống chế được nhịp đập. Ánh mắt trong suốt của gã như chưa từng khuất phục, trên người gã phát ra một sự lôi cuốn đặc biệt đối với tất cả những người xung quanh. Chỉ cần gã hô "xông lên" là tất cả ào ào tiến tới, chỉ cần gã không tiến lên là tất cả cảm nhận được hiểm nguy. Trần Lâm không thể lý giải nổi vì sao khi đứng trước con người này, cô đột nhiên thấy mình trở nên yếu đuối khác thường.

Trong suốt nửa năm ngoài huấn luyện ra bọn gã phải phân tích tư liệu để chuẩn bị cho chiến dịch R1. 11 đặc vụ bọn gã là cánh quân chủ lực phối hợp với cảnh sát quốc tế mở đợt tấn công truy quét sào huyệt đầu tiên của bọn chúng được định vị trên dãy Hoàng Liên Sơn, phần cuối núi Ai Lao Sơn, đoạn tận cùng phía đông nam của dãy núi Himalaya. Cả một khu vực rộng lớn và nguy hiểm như vậy, ai cũng đoán trước được chuyện sinh tử nhưng tinh thần vẫn phấn chấn. Bởi suốt một thời gian dài huấn luyện, bọn họ chỉ muốn xông pha chiến trường và hoàn thành nhiệm vụ.

Ngày lên đường đã điểm, bọn gã sẽ xuất phát luôn từ doanh trại, không có chuyện về thăm nom hay từ biệt người thân, thậm chí điện thoại cũng không được sử dụng, điện đàm cũng hạn chế. Đối với những nhiệm vụ như thế này, "hậu sự" của bọn gã đã được chính phủ lo từ a đến z rồi, chỉ việc chiến đấu giành chiến thắng hoặc hy sinh. Sinh tử ắt có số, gã chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng tiếp tục nằm dưới sự chỉ huy của Trần Lâm là điều khiến gã không thoải mái lắm. Hay nói đúng ra gã không can tâm núp dưới bóng đàn bà.

Bọn gã có 12 người, Interpol có 15 người, tất cả chia thành những đội nhỏ tiến sâu vào khu vực núi Ai Lao Sơn. Đêm đầu tiên, đội của gã hạ ba lán trại ở một sườn dốc. Đêm đến, chỉ nghe tiếng lá rì rào của rừng sa mu lạnh lẽo. Gần sáng, những tiếng thét khiến gã bật dậy như lò xo, nhưng không kịp nữa, một dòng thác ập đến mang theo những cây cổ thụ bật gốc quét qua lán trại. Tất cả đều bị hất tung lên cao rồi chìm sâu dưới dòng thác lũ. Lũ quét bất ngờ ập đến trong đêm như một con trăn khổng lồ liếm sạch những gì nó đi qua và ấn sâu vào cái bụng tham lam đầy nước và cây cối ấy. Gã thấy tấm vải bạt đổ sập lên đầu không còn biết phương hướng nào mà chui ra. Trong đêm đen đặc và tiếng rú gầm gào, gã chỉ thấy một cánh tay vươn ra kéo gã lôi ra ngoài, chạy ngược con dốc trơn tuột. Tay nắm trong tay, gã cứ thế chạy theo cái bóng đen ấy cho đến khi gã cảm giác được đã tạm lánh xa thần chết.

Cơn mưa ập xuống tơi bời, hai bóng đen ngồi bệt trong mưa lầy lội giữa rừng âm u. "Chỉ huy, sao cô không chạy đi còn quay lại cứu tôi, không chừng sẽ chết chung đấy ?". "Tôi chỉ làm nhiệm vụ của một người lính thôi, cậu áy náy làm gì. Hy vọng những người khác có thể vượt qua được cơn lũ này. Dù sao chúng ta vẫn phải đến nơi tập kết vào đêm mai". Bàn tay cô từ từ rút ra khỏi tay gã, những giọt nước lạnh và bùn đất còn đọng lại trên bàn tay khiến gã thấy một chút chơi vơi.

Gã uể oải đứng lên, phía trước, dáng người con gái nhỏ trong bộ quân phục sũng nước đang bước đi vững trãi như một ngọn đuốc sống đầy sức lan tỏa, mái tóc bết lại trên khuôn mặt trắng như sứ. Trông cô chẳng khác nào một nữ chiến binh thần thánh. Chân gã trở nên vững chãi hơn, cô gái nhỏ ấy vừa cứu gã khỏi tay thần chết và bây giờ cho gã thêm nghị lực để tiến bước về phía trước.

Đi hết một ngày, bọn họ nhận được tín hiệu của đội, mọi người vẫn đang tiếp tục hướng về địa điểm tập kích, chỉ bị mất một số đồ quân dụng do lũ cuốn đi, còn lại không ai bị thương nặng. Đến sẩm tối cơn mưa đến kèm theo cả bão, cơn bão trong rừng sa mu thật khủng khiếp. Bão giật từng hồi như mang theo cả tiếng gào thét của núi rừng, như bật từng gốc cây, đâm thủng màng nhĩ. Tìm mãi cũng thấy một hang động ăn sâu vào vách núi, hai người bọn gã tìm được nơi trú chân qua đêm. Nhưng chừng 11 giờ đêm, nhiệt độ đột nhiên xuống thấp, có lẽ đã xuống đến mức 2,3 độ. Trong bất cứ tình huống nào cũng không được đốt lửa. Ba lô quân dụng của gã đã bị nước cuốn trôi. Trần Lâm vứt cho gã tấm chăn mỏng rồi ngồi chọn một chỗ tương đối bằng phẳng sát vách đá.

Gã cuốn chiếc chăn quanh người một lúc, vẫn thấy run lên từng chập. Gã liếc sang phía Trần Lâm, cô vẫn ngồi im theo tư thế nhà Phật, mắt khép lại. Gã nghe nói những người luyện nội công có thể tự thích nghi với thời tiết khắc nghiệt, hơn nữa, trong suốt quá trình huấn luyện, cô đã chứng tỏ là một người sắt đá không gì có thể quật ngã được. Tuy nhiên, cô vẫn là phụ nữ, nhìn sự mong manh đó bất giác gã muốn dang rộng đôi tay, cuộn tròn lấy cô. Nhưng ý nghĩ đó lập tức được gã dập tắt, bởi gã biết trong mắt chỉ huy, gã là một học trò "cá biệt" cực kỳ khó ưa. Tốt nhất, gã phải lo cho mình trước, nếu không gã sẽ là vật cản đường để đồng đội bước tiếp.

Nửa đêm, gã tỉnh dậy, trong bóng tối lờ mờ gã hỏi: "Trần Lâm, cô còn thức không? tạnh mưa rồi thì phải ". Gã hỏi mấy câu không thấy trả lời, gã lần sờ một lúc thì thấy cô nằm nghiêng trên vách hang, toàn thân lạnh toát. Gã lay gọi cũng chỉ thấy người đàn bà thép ấy mềm nhũn ra, đổ ập vào ngực gã. Không xong rồi, gã cuống lên. Trong đầu gã chợt nảy ra phương án sơ cứu. Chỉ có thân thể con người mới cứu được một người chết cóng. Không có thời gian để đắn đo, gã cởi hết cúc áo ngực, cởi luôn áo của Trần Lâm rồi ôm chặt cô vào ngực gã, quấn chăn kín cả hai người, không ngừng xoa hai bàn tay lạnh ngắt của cô. Cứ thế, gã lẩm bẩm một điều gì đó về suy nghĩ của gã đối với cô, rằng cô là một mụ chằn tinh, cô phải tỉnh lại để có ngày ăn thua với gã, rằng lẽ ra gã phải ôm chặt lấy cô sớm hơn, nhưng chỉ vì sự sinh tồn thôi nhé, chứ được gã ôm không phải dễ. Gã hiểu chỉ cần ý thức của cô còn sống, nhất định cô sẽ tỉnh lại.

Thời gian cứ chầm chậm như trêu ngươi, gã vẫn tiếp tục nói, đầu lưỡi tê cứng... Hơn ba mươi phút trôi qua, bàn tay cô cựa quậy rồi nắm chặt lấy tay gã, đôi môi khô mấp máy: "Cho tôi nước". Gã với tay lấy bình nước, ngậm vào miệng một lúc cho tan giá rồi mới mớm vào miệng cô. Thân thể Trần Lâm đã ấm dần lên, thậm chí ở trước ngực gã đã cảm thấy hơi nóng phập phồng dội vào khiến trái tim gã buốn nổ tung. Gã cảm nhận dược mùi ngai ngái của bùn trên mái tóc cô, mùi hương trinh nữ dìu dịu trên bờ vai trần, vị ngọt đê mê trên bờ môi lạnh giá. Đúng lúc ấy, bàn tay Trần Lâm chợt di chuyển, cô vòng tay ra phía sau tấm lưng trần của gã, những ngón tay như bấu chặt khiến gã có cảm giác hơi đau ở thớ thịt. Mắt cô vẫn nhắm nghiền, cánh tay mỗi lúc một xiết chặt hơn, giống như một nhánh phong lan bị cơn gió thổi bay xuống chao liệng một hồi, rồi bấu víu được vào một thân cây hùng vĩ, cố níu lấy sự sinh tồn.

Bình minh bắt đầu chen ngang vào cảm xúc của hai người như một sự ghen tị của thiên nhiên. Trần Lâm choàng tỉnh dậy kéo luôn cả tấm chăn mỏng quấn lên người mình rồi bất ngờ dơ chân đá cho gã một cước lộn nhào. Trong khi gã chưa kịp định thần thì cô đã mặc xong quân phục. Khi ấy, gã còn không kịp để ý, một ráng hồng lướt qua trên má Trần Lâm.

Họ bắt đầu cuộc hành trình trong im lặng, mọi ý kiến cuả cấp dưới và mệnh lệnh của cấp trên đều được đưa ra một cách nhát gừng, gượng gạo. Đến sẩm tối, bọn họ cũng đến được điểm tập kích. Được lệnh chiến đấu ngay trong đêm. Vượt qua thung lũng trược mặt là tới sào huyệt của bọn tội phạm quốc tế, tất cả đều lặng lẽ. Phía sau họ, hai bên sườn núi cũng đã có quân đội hỗ trợ sẵn sàng tác chiến.

Đêm hôm ấy thật ngắn ngủi, gã không nhớ được chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết trong đợt tấn công ồ ạt ấy, bóng dáng Trần Lâm luôn ẩn hiện. Lúc thì phía sau gã, lúc ngay bên trái bắn yểm trợ cho gã, lúc thì đứng dựa lưng vào gã như một nữ thần hộ mệnh. Phút cuối của chiến dịch, gã chỉ thấy tên Cánh Cam bị gã đuổi giết đến sức cùng lực kiệt đã ngã xuống, liền đó gã cũng ngã xuống. Gã chỉ thấy Trần Lâm đang lao về phía gã, máu chảy dòng dòng bên thái dương của cô. Gã cố mở mắt gượng dậy, cổ họng như muốn gào lên: "Trần Lâm, cô sao vậy ? tôi đến cứu cô đây". Gã chìm vào cõi âm u đen tối, chỉ còn âm vang bước chân của đồng đội tiến về phía trước...Mùa đông ập đến thật nhanh khiến ánh nắng không kịp chào từ biệt lần cuối mà lặn mất tăm vào những tầng mây đen kịt. Trong cuộc chiến sinh tử, người ở kẻ đi, có những giọt nước mắt khóc vui mừng trong chiến thắng, có những giọt nước mắt khóc cho tận cùng của sự hy sinh và chia ly...

Gã tỉnh dậy trong bệnh viện, cánh tay trái chỉ còn đến khuỷu tay. Hình ảnh đầu tiên hiện ra trong óc gã là gương mặt bết máu của Trần Lâm. Nghĩ đến đó gã bèn co giò phóng xuống giường. Bỗng thấy đau nhói một cái, gã mới bất lực nhìn ra chân phải của gã cũng đang quấn băng trắng toát, chỉ cần cử động là đau như xé. Gã như gào lên với nữ quân y đang có mặt trong phòng: "Trần Lâm đâu, cô ấy có sao không ?". "Tôi không rõ, có lẽ cô ấy ở khu điều trị khác". Gã nằm vật xuống, hoang mang đến tột cùng. Liệu người ta có thể sống bởi một viên đạn vào đầu không cơ chứ. Những ngày tháng bên nữ chỉ huy như một cuốn phim quay chậm, gã nhớ cô qúa, nhớ phát điên. Càng nhớ, gã càng thấm thía những điều mà Trần Lâm đã huấn luỵện gã, bởi tất cả bọn tội phạm mà bọn gã vừa truy quét đều là những tên khét tiếng đến từ khắp các châu lục. Những tên cầm đầu đều có khả năng chiến đấu và lẩn trốn trong rừng già ngang ngửa với một đặc vụ quốc tế. Còn những tên tép riu thì cũng không kém gì một cảnh sát được huấn luyện kỹ càng. Hơn thế nữa, rừng già chính là nơi chúng phát huy hết sở trường. Nếu không có đợt huấn luyện vừa qua chắc gã không có cơ hội hạ được Cánh Cam chứ chưa nói gì đến giữ được mạng sống.

Lúc đó, phía bên ngoài cửa kính lờ mờ, có một người con gái đầu quấn băng trắng đang nhìn gã. Cô thầm nghĩ, tưởng gã này chỉ là một kẻ bất quy tắc, hám gái. Không ngờ lúc chiến đấu lại bất chấp sống chết như thế. Gã cứ như một con mãnh thú càn quét đối phương, khiến chúng chạy bạt mạng và đồng đội của gã cũng vì khí thế đó mà xông lên bắt đến tên cuối cùng. Và... mình còn nợ gã một mạng. Nghĩ đến đây, cô chợt thấy thân thể ấm nóng của gã như đang bao bọc lấy mình, môi cô chợt khô như hòn lửa đang rừng rực cháy.

Vài ngày sau, gã như sống lại khi nhìn thấy Trần Lâm bước vào với chiếc băng trắng trên đầu. Gã vờ như thờ ơ hỏi trong khi lồng ngực dội lên một cơn co thắt : "Cô vẫn còn sống cơ à". "Anh mong tôi chết chắc ? cùng lắm tôi cũng chỉ bị mất một bên tai thôi, sau này xài tai giả cũng vẫn đẹp chán. Còn anh thì..". Cô nhìn cánh tay hắn chế giễu. "Thì tôi cũng chỉ mất có một cánh tay thôi, còn một cánh vẫn đủ sức quơ gái đẹp". Nếu lúc bị thương gã chịu khó dừng lại băng bó vết thương thì có lẽ gã vẫn giữ được cánh tay mà quơ thêm gái. Còn Trần Lâm thì bị một viên đạt sượt qua, rơi luôn cả tai trái với một mảng da đầu. Hiện tại mấy thứ đó đã nằm yên trong rừng già, tuyệt nhiên không tìm thấy tung tích.

Trần Lâm ngồi xuống bên cạnh, thật ngạc nhiên khi giữa hai người không còn có khoảng cách. Qua cuộc chiến đấu sinh tử, gã đã thấy ở cô hai chữ "đồng đội", và hơn thế nữa, cái cảm giác đợi chờ cứ dâng lên trong lòng, như cơn thủy triều lên không chịu rút. Những ngày qua, cả trong mơ gã cũng thét gào tên cô. Cứ như thế, họ nói với nhau về cuộc chiến đã qua cho đến khi Trần Lâm phải quay lại phòng điều trị.

Những ngày sau đó, gã vẫn chưa đi được do chưa lành vết thương ở chân. Trần Lâm vẫn thường xuyên sang thăm gã khiến cho việc đó trở thành sự kiện được mong đợi nhất mỗi ngày.

Cuối tháng, Trần Lâm được lệnh trở về đơn vị cũ để phân tích một số đầu mối cho một chuyên án mới. Cô chuẩn bị sẵn tư trang rồi sang tạm biệt gã. Cô cố sắp xếp cho mình một câu nói nào đó đủ để gã hiểu rằng, cô chờ đợi ngày tái ngộ. Cô bước tới khu điều trị hướng đông, tâm trạng bâng khuâng, bước chân vương vấn. Một vài chiếc lá còn sót lại từ mùa xuân đua nhau rơi lả tả trong khuôn viên bệnh viện trong cơn gió nhẹ. Đến căn phòng ấy, cô dừng lại nhìn qua cửa kính. Gã đã đứng trên chiếc nạng gỗ, một tay chống nạng, còn tay kia đang vòng qua lưng một người con gái. Cô trông thấy bờ vai nhỏ nhắn xa lạ ấy đang rung lên từng hồi, còn bàn tay gã đang vỗ về an ủi. Bóng hai người đó như một bức tượng ái tình tạc vào tâm trí cô. Trần Lâm quay gót, trái tim sắt đá chợt nghe như róc rách giọt lệ chảy qua những khe nứt vô tình.

Ngày hôm sau, gã điên cuồng khi biết tin Trần Lâm đã lặng lẽ ra đi không một lời từ biệt. Gã lập tức xin ra viện nhưng không nhận được bất cứ sự chấp nhận nào. Hai ngày sau, nữ quân y hớt hải chạy lên báo cáo với cấp trên, đặc vụ Quách An đã biến khỏi bệnh viện. Gã mò đến đơn vị cũ của Trần Lâm thì được biết cô không còn ở đó, còn việc cô đi đâu hoàn toàn không thể tiết lộ. Một lần nữa, gã lại rơi xuống vực sâu không đáy. Gã biết, một đặc vụ bất ngờ mất tích hoặc bị thay đổi toàn bộ hồ sơ thì gã có lên trời cũng không thể điều tra nổi. Gã hận gã vì còn ấp ủ nhiều điều chưa kịp nói với cô, sau đó gã hận cô vì chỉ coi gã như một thằng lính quèn, đến khi ra đi cũng chẳng thèm cất một câu từ biệt.

Nửa năm sau..

Trần Lâm xem đi xem lại bức hình một cô gái mặc quân phục cảnh sát. Dáng dấp, mái tóc đều trông rất quen thuộc, hình như con người này đã khắc sâu hình ảnh vào trong trí nhớ của cô khiến cô không thể không vì một chút tình cảm cá nhân mà tìm kiếm. Đó chính là cô gái đã đứng trong vòng tay của Quách An cách đây hơn nửa năm về trước. Có một điều, cô đã để tình cảm lấn chiếm lý trí mà phán đoán sai lầm. Nữ cảnh sát ấy chính là em ruột của gã. Bọn họ đã có một cuộc tương phùng không đúng lúc. Trần Lâm đặt nhanh tập hồ sơ vào ngăn tài liệu rồi vội vã bước ra ngoài.

Khi ấy, tại một quán cà phê trong thành phố, gã ngồi nhâm nhi một ly đen đá đặc quanh, đầu lưỡi như tê đi. Gã nhìn ra khung cửa sổ mầu ngọc bích tơ tưởng bóng dáng một người.. "Xin lỗi anh, anh có thể chuyển sang bàn phía trong được không ?". Cậu thanh niên phục vụ trong quán lịch sự đề nghị làm cắt đôi hồi ức lãng mạn của gã đang trở về trong hang đá lạnh giá giữa rừng, gã trở nên bực bội bất thường: "Không được". Gã chỉ nói vậy rồi hướng mắt ra phía cửa sổ, tâm trạng như ùn tắc ở nơi nào đó thật khó chịu.

"Nhường nhịn chút đi ông anh, ông anh có một mình ngồi đâu chẳng đươc, nhường chỗ rộng cho tụi này đi". Một giọng nói kẻ cả vang lên, gã ngẩng lên đã thấy lố nhố xung quanh gần chục thanh niên trông người ngợm chẳng ra sao. Trang phục thì luộm thuộm toàn xích với hồ lô, tóc thì đủ kiểu đủ mầu. Đúng là một lũ hippy. "Các cậu có bản lĩnh thì cứ tới ngồi". Nhìn thấy một gã cao lớn cụt tay ngồi đó không chịu nhường, cả lũ thanh niên sôi lên sùng sục. Đứa cầm đầu sốc tới, định túm cổ áo gã nhấc lên, nhưng thằng nhóc chưa hiểu bằng cách nào mà một cánh tay của người đàn ông ấy có thể nhấc bổng cả người hắn lên, rồi ném vèo vào góc phòng như mớ rẻ rách. Thấy đại ca bị mất mặt, cả bọn xông lên định "băm viên" gã ngay tức khắc. Đã lâu rồi không được cựa quậy chân tay, gã cũng say không kém, chỉ sau vài cú chặt lên chém xuống, cả lũ hippy đã nằm la liệt. Khách trong quán chạy tán toạn. Một vài cuộc điện thoại được gọi, chẳng mấy chốc từ đâu ra một lũ côn đồ cầm theo dao găm, kiếm, côn, gậy ào ào xông tới. Trong lúc lộn xộn gã bị trúng một dao vào bả vai, máu tuôn ướt đầm chiếc áo sơ mi trắng.

Bỗng đâu một chiếc bóng nhỏ nhắn lao vút vào, chỉ mấy động tác đơn giản mà cả lũ dao kiếm hùng hồn mấy chục đứa kia mỗi đứa văng một nơi, kinh hồn bạt vía. Nhận ra đó là một cô gái, bọn chúng cứ trợn mắt lên mà nhìn không hiểu người hay ma mà chỉ lướt qua một vòng đã hạ gần hết bọn chúng. Đúng lúc đó tiếng còi xe cảnh sát hụ tới, bọn chúng lồm cồm dắt díu nhau định chạy nhưng thoắt một cái, chiếc bóng nhỏ nhắn kia đã đứng ngay trước cửa: "Cảnh sát đây, không ai được rời khỏi khu vực này".

Gã đứng phía cuối căn phòng, nhìn trân trân về phía người đã trợ giúp mình. Hình bóng đó đã in sâu vào tâm trí gã, kiên cường, đẹp đẽ như một nữ chiến binh thần thoại.

Cảnh sát ập đên trong nháy mắt đã gom hết đám thanh niên hiếu chiến về đồn. Cô đứng đó, nhìn cánh tay gã đầm đìa máu rồi nói: "Còn mỗi cánh tay đó mà quơ gái thôi, nên cẩn thận một chút". Gã chẳng màng đến vết thương cỏn con ấy, vụt cái đã ở trước mặt Trần Lâm.

"Một đặc vụ không nên ẩu đả giữa đường giữa chợ như thế, cô còn phải giữ chút sỹ diện chứ". "Trông anh thì có khác gì mấy kẻ du đãng đâu. Chẳng có chút liêm xỉ nào". Gã dơ cánh tay còn lại lên, vuốt mấy sợi tóc trên trán cô rồi nghiêng mình ngắm nghía: "Cái tai mới trông cũng bảnh đấy chứ". Lẽ ra gã phải nói: "Anh nhớ em, nhớ đến chết đi được". Nhưng rồi gã lại hạ tay xuống, cười một cách hết sức vô duyên: "Chúng ta lúc nào cũng là một đội thiện chiến".

Trần Lâm phì cười, nụ cười hiếm hoi trên gương mặt nữ chỉ huy như tia nắng dọi vào rừng nguyên sinh lạnh lẽo làm tất cả đều bừng lên rộn rã. Cô ghé sát vào tai gã nói rõ ràng từng câu: "Nói yêu em đi, đồ hèn".

Gã chỉ biết lắp bắp vài câu gì đó như là mây với cỏ, hoa với bướm. Đại loại thế, gã chẳng nhớ nữa cho đến khi bờ môi gã được phủ lên bởi một bóng mây mềm mại, thơm ngát.

Sưu tầm

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Top